5/23/2024
Bài viết dưới đây là chia sẻ thật của chị L., 36 tuổi, từng là công nhân khu công nghiệp tại Bình Dương. Giờ đây, chị là chủ một cửa hàng nhỏ chuyên thực phẩm sạch tại khu dân cư công nhân. Một câu chuyện không hào nhoáng, nhưng khiến nhiều người thức tỉnh.
Tôi sinh ra ở miền Trung – nghèo, đất cằn, người lam lũ. Học hết lớp 9, tôi nghỉ học để phụ ba mẹ làm rẫy. 20 tuổi, tôi theo dòng người vào Nam tìm việc, trở thành công nhân cho một xưởng giày ở Bình Dương. Công việc đều đặn, lương ba cọc ba đồng, nhưng ít ra còn sống được, còn gửi chút ít về quê.
Tôi đã làm công nhân gần 12 năm. Nhiều lần tự hỏi: “Chừng nào mình mới có dư? Chừng nào mới thoát cảnh sáng đi – tối về – cuối tháng cạn ví?”
Mỗi lần muốn nghỉ làm vì mệt mỏi, tôi lại nhớ đến cha mẹ ở quê, đứa em còn đi học, những tháng thuốc men thiếu thốn. Nên tôi tiếp tục – ngày này qua tháng khác.
Cách đây 3 năm, tôi bị ngất trong ca làm vì tụt huyết áp và làm việc quá sức. Nằm viện mấy hôm, tôi mới ngẫm: “Nếu giờ nằm viện lâu, mất việc thì lấy gì sống?” Tôi hoàn toàn không có khoản tiết kiệm nào – dù đã đi làm hơn 10 năm.
Tôi bắt đầu nghĩ khác: “Có lẽ mình phải làm gì đó cho chính mình – một cái gì đó để sau này không bị phụ thuộc vào lương tháng.”
Lúc đó, tôi đâu có vốn. Chỉ có chiếc điện thoại cũ và một nhóm Facebook khu trọ. Tôi thử đăng bài bán rau sạch, đặt hàng từ chị gái ngoài quê gửi vào. Mỗi bó rau lời chỉ 500–1.000 đồng. Tôi tranh thủ gói hàng vào buổi tối, sáng sớm ship dọc đường đi làm. Cực, nhưng thấy vui vì lần đầu tiên tự làm ra tiền cho chính mình.
Người ta hỏi: “Làm công nhân chưa đủ mệt, còn bày thêm?” Nhưng tôi biết mình muốn gì. Và tôi không muốn suốt đời lệ thuộc vào lương cơ bản.
Khách đầu tiên của tôi là chị phòng bên. Tôi giao rau rất kỹ, có ghi chú cách bảo quản. Chị hài lòng, rồi giới thiệu thêm bạn. Mỗi người giới thiệu một người – tôi từ bán 3 đơn lên 30 đơn mỗi tuần.
Tôi không quảng cáo rầm rộ. Chỉ giữ một nguyên tắc: bán thứ mình tin – và phục vụ như thể bán cho người thân. Dù lời ít, tôi vẫn cân đúng, chọn hàng kỹ.
Chính sự tử tế ấy giúp tôi có khách quen. Dần dần, tôi dành dụm được số vốn đầu tiên để mở một tủ rau nhỏ ở đầu dãy trọ. Rồi một cửa hàng nhỏ. Và giờ, là một sạp hàng thực phẩm sạch ngay gần khu công nghiệp – nơi tôi từng làm.
Tôi không giỏi giang. Nhưng tôi kiên trì. Tôi không có vốn. Nhưng tôi biết bắt đầu nhỏ. Tôi không có kiến thức. Nhưng tôi chịu khó học hỏi: từ video YouTube, sách mượn ở thư viện, và cả từ khách hàng.
Điều khiến tôi khác xưa – không phải là tôi bán được bao nhiêu đơn – mà là tôi thấy mình có giá trị hơn, có tương lai hơn.
Bạn không cần phải mở doanh nghiệp to. Nhưng bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.
Hãy tận dụng những gì bạn đang có: thời gian rảnh, chiếc điện thoại, nhóm Facebook khu trọ, kỹ năng nấu ăn, may vá, cắm hoa… bất cứ thứ gì.
Chỉ cần bạn dám nghĩ một chút khác, dám thử một lần – biết đâu cuộc đời bạn sẽ rẽ sang một hướng khác.
“Tôi không còn muốn làm thuê đến hết đời. Và tôi tin – bạn cũng vậy.”